#449.1: Món quà đặc biệt mẹ chồng tặng sau 10 năm bất ngờ cứu sống hạnh phúc đôi vợ chồng #449.2: Khách qua đường chỉ là phong cảnh, duyên phận lưu lại mới là kiếp nhân sinh

Published: Nov. 21, 2021, 10:44 a.m.

1: Nhớ lời mẹ chồng dặn, 10 năm sau, tôi mở món quà mà bà đã tặng tôi vào ngày cưới. Nó đã khiến tôi không khỏi ngừng khóc và ân hận về bản thân mình.

Đối với người con gái, cánh cửa nhà mình khép lại là khi cánh cửa nhà chồng được mở ra, trăm nỗi yêu thương xưa bỏ lại để gánh vác việc nhà chồng, là hạnh phúc hay khổ đau đều do tự mình lựa chọn.

Ngày cưới, mẹ chồng già yếu của tôi bước đến trao cho tôi một hộp quà xinh xắn, bà ôm tôi vào lòng xúc động dặn rằng, món quà này là một món quà đặc biệt, giữ càng lâu thì càng có giá trị đối với vợ chồng tôi. Vì vậy, lỡ có khi hai đứa tôi gặp mối bất hòa thì hãy mở ra. Bà cũng không quên nói rằng bà hy vọng tôi hạnh phúc. Tôi đón lấy món quà, trong lòng thầm cảm ơn vì sự ấm áp đầu tiên này.

Hơn 1 năm đầu sống cùng mẹ chồng là những ngày tháng êm đẹp, mẹ luôn cố gắng làm công việc nhà và dọn dẹp để chúng tôi có thể yên tâm làm việc. Ngày tôi sinh em bé, mẹ phụ tôi chăm sóc ẵm bồng, tất cả đồ dùng của em bé mẹ đều đem đi giặt tay, mẹ cũng thường xuyên thay đổi món ăn sao cho phù hợp với khẩu vị của tôi. Chúng tôi đã thật sự rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, thời gian ấy...


2: Khi quá khứ dần trôi theo năm tháng, không chỉ dung nhan của con người phôi phai mà hình hài, tâm tình cũng đổi khác. Dẫu là ai, dẫu có muốn đối diện với phút đời biển động hay không, thì khi mọi chuyện đã trở thành ký ức, trong tâm ta lại thản nhiên nhìn ngắm quá khứ. Hồi ức như những thước phim quay chậm khoan thai hiện ra trước mắt ta.

Duyên phận, điều vi diệu chẳng thể biết trước này được phân tích tỉ mỉ trong văn hoá truyền thống của dân tộc Á Đông như sau: Sự tương ngộ giữa người với người đều là duyên phận đến từ Thiên Thượng, sự thân quen giữa người với người đều có bàn tay vun vén của số mệnh.

Dẫu lướt qua nhau cũng vậy, dẫu đi cùng nhau một đoạn đường dài cũng vậy, chúng ta gặp nhau đều là sự an bài trong cõi u minh

Chúng ta không có khả năng tiên tri đoán trước tương lai, cũng chẳng thể tính được xem cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất sẽ xảy ra lúc nào, cuộc biệt ly thống khổ nhất sẽ rơi vào ngày nào. Dẫu là những người khách qua đường hay kề vai sát cánh bên nhau, đã gặp thì là duyên, chung sống với nhau thì là phận, đều đáng được chúng ta trân quý.

Có những cuộc duyên phận, chẳng thể nói, chẳng thể nghĩ, nhưng lại chẳng thể quên. Nó gieo lại cho bạn sự nuối tiếc, nhưng cũng khiến bạn cảm thán mãi không thôi. Có những phút giây ngọt ngào như mật ngọt, cũng có những khoảnh khắc nước mắt ướt đẫm bờ mi. Điều đã mất đi thì không nuối tiếc, điều đã lựa chọn thì phải đặt tâm, thứ đã có lại càng cần trân trọng. Duyên phận, kỳ thực chính là một hành trình gió mưa của sinh mệnh!

Một nhành hoa ẩn giấu cả thế giới, một chiếc lá chứa trọn vẹn bóng cây Bồ đề...